Cuộc thi spam lớn nhất toàn diễn đàn

Thảo luận trong 'KHU VỰC LƯU TRỮ THÔNG BÁO' bắt đầu bởi KhungHoang, 2/2/09.

  1. QUY ĐỊNH DIỄN ĐÀN
    - Đăng bài viết bắt buộc có tiền tố
    - Không đăng bài Quảng Cáo
    - Chỉ được phép đăng bài Tuyển dụng trong lĩnh vực nhân sự, hành chính và liên quan
    - 1 nick chỉ được phép đăng tối đa 2 bài tuyển dụng 1 tuần
    - Bài tuyển dụng bắt buộc phải có thời hạn, và sẽ bị xóa sau khi hết hạn 3 ngày
    ------------------------------
    Liên hệ quản trị diễn đàn: nguyenbaoanh89@gmail.com
    Dismiss Notice
  1. anhnguyet_hro

    anhnguyet_hro Active Member

    Tham gia ngày:
    21/4/08
    Bài viết:
    1,956
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    36
    Hihi, tớ rảnh rỗi hơn TEDU nhiều mà, thi làm sao được với tớ :p !


    Nếu nói về topic riêng, tớ cũng có, he he!
     
  2. Luu Giang

    Luu Giang New Member

    Tham gia ngày:
    23/12/08
    Bài viết:
    12
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Chương trình Gala dinner tọa đàm MEGATREND 2009 với chủ đề “Xu thế ảnh hưởng tới sự phát triển của Doanh nghiệp trong năm 2009” được tổ chức vào ngày 28.2.2009 với sự tham gia của Nguyên Bộ trưởng Bộ Thương Mại – Ông Trương Đình Tuyển và các chuyên gia kinh tế trong và ngoài nước. Gala dinner dự kiến sẽ thu hút sự tham gia của các Tổng Giám đốc, lãnh đạo từ khoảng 100 Doanh nghiệp tại Hà Nội và khu vực phía Bắc. Mục đích của Gala dinner là tạo ra cơ hội để Doanh nghiệp có được những thông tin mang tính dự báo cao từ phía các nhà tư vấn chiến lược tầm cỡ quốc gia. Đồng thời sự kiện cũng tạo một môi trường để các nhà lãnh đạo Doanh nghiệp cùng nhau chia sẻ các quan điểm để vượt qua khó khăn và xây dựng nền tảng để phát triển bền vững. Địa điểm: Đại sảnh tầng 7, Tòa nhà 266 Đội Cấn, Ba Đình – Hà Nội. Chi tiết liên hệ Trung tâm Hỗ trợ Kỹ thuật DN NVV tại Hà Nội - Cục Phát triển Doanh nghiệp - Bộ Kế hoạch và Đầu tư, số 175, Nguyễn Thái Học, Ba Đình, Hà Nội. Đt: 04.37 344 554// 37347229.
     
  3. Luu Giang

    Luu Giang New Member

    Tham gia ngày:
    23/12/08
    Bài viết:
    12
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Tôi cần bán một ô tô Inova G, biển đẹp, mua cuối năm 2007, xe gia đình ít sử dụng, còn rất mới (do giữ gìn cực cẩn thận). Liên hệ: 01232246768.
     
  4. hieuvp

    hieuvp Thành viên BQT Hà Nội

    Tham gia ngày:
    9/4/08
    Bài viết:
    857
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    Giới tính:
    Nam
    [SIZE=12pt]Bài viết khá hay nhưng nói thật là khi mình chọn bạn gái, mình chưa bao giờ để ý kĩ như thế này!!! Có khi tối nay phải rủ bạn gái đi chơi để kiểm tra tuốt tuồn tuột mới được.[/SIZE]


    (Bạn gái ơi đừng vào topic này nhé, anh chỉ già vờ thôi!!! Hi...hi. :D )
     
    Last edited by a moderator: 15/2/09
  5. hieuvp

    hieuvp Thành viên BQT Hà Nội

    Tham gia ngày:
    9/4/08
    Bài viết:
    857
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    Giới tính:
    Nam
    ......

    Merci!!!
     
  6. hieuvp

    hieuvp Thành viên BQT Hà Nội

    Tham gia ngày:
    9/4/08
    Bài viết:
    857
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    Giới tính:
    Nam
    ha...ha! Tiếng tây của thanhptr "đỉnh" ngang ngửa với mình đấy!!! Anh em ta tiếp tục duy trì phong độ nhé!!!
     
  7. hoacomay

    hoacomay Moderator

    Tham gia ngày:
    1/6/08
    Bài viết:
    1,538
    Đã được thích:
    6
    Điểm thành tích:
    0
    Giới tính:
    Nữ
    Nơi ở:
    Việt Nam
    Vào lúc 20 h 30' (giờ Việt Nam), bạn anhnguyet_hro đang buồn vu vơ!!! Tại sao lại buồn nhỉ? Các bạn cùng giúp bạn Nguyệt tìm lý do nhé!!!

    [​IMG]
     
    Last edited by a moderator: 16/2/09
  8. anhnguyet_hro

    anhnguyet_hro Active Member

    Tham gia ngày:
    21/4/08
    Bài viết:
    1,956
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    36
    He he, nhờ cái này mà tớ phát hiện ra một bí mật :p


    Đỡ buồn hơn rồi, cảm ơn hoacomay nhá!


    Thanks
     
  9. hoangminhtho_hr

    hoangminhtho_hr New Member

    Tham gia ngày:
    21/11/08
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Giới tính:
    Nữ
    Nơi ở:
    SG-HN
    Nhật thực...


    Giấu xa xưa vào miền ký ức


    Ký ức không biết ngủ vùi


    Giấu anh vào đêm…


    Cơn say như mặt trăng ngày rằm


    Giấu anh vào ngày


    Nhưng ngày nhật thực...


    Lạc nhau rồi...


    Lẩn trốn


    ( Viết cho một ngày nhớ)


    http://blog.360.yahoo.com/thoshines
     
  10. hoangminhtho_hr

    hoangminhtho_hr New Member

    Tham gia ngày:
    21/11/08
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Giới tính:
    Nữ
    Nơi ở:
    SG-HN
    Chó ngao thích làm đẹp!


    "Chó vẫn sủa, đoàn người vẫn đi"


    Con chó nằm, nó đưa mũi ngửi ngửi cục xương. Ghếch mép, cười. Không ăn vội không vì "nho" đang "xanh" mà vì "nho" sẽ còn có dài dài. Hôm nay, một ngày đầy xương của chó. Thành quả bao năm vuốt ve, nựng nịu cái lão chủ đã thành công. Nhe răng - một hàm răng chói loá - với một nụ cười "rất chó" - nó tự hỏi sao ko bao giờ Close up mời nó đóng quảng cáo nhể?


    Nó nhớ cái ngày nó mới vào cái nhà này, nó chỉ mới ti toe là con chó con, ko dám gầm gừ, ko dám khoe răng khoe cỏ gì với ai, phải hít hà người này, vuốt ve nịnh nọt người kia... Nhưng sau đấy, cái mũi thính, cái bản năng bắt chước rất chó của nó đã giúp nó phát hiện ra một cái lý thuyết của các nhà quản lý đang gào rú: "phải hòa nhập với văn hóa tổ chức" và nó nâng lên một tầm cao mới - rất cộng hưởng với văn hóa VN ".... mà đặc biệt là văn hoá của sếp"... Nó nhận ra lão chủ cũng ko khác gì nó lắm, cũng gằm ghè suốt ngày, mặt mũi thì hình sự như mấy đồng nghiệp của nó đang đi làm thuê ở bộ phận cảnh vệ, gặp ai thì cấm được xun xoe vui vẻ - thế mới ra phong cách chủ lão lão...


    Kể từ đó nó phát hiện ra rằng "một đống người" không bằng "người đang lù lù một đống trên cái ghế chủ lão lão"... Nó phát hiện rằng người ta chỉ quý một con vật xun xoe, nhưng người ta sợ một con thú hung dữ... Mà được sợ thì đương nhiên là "quyền lực" hơn được quý... Với một trình độ còi, thì tốt nhất phải gằm ghè để thiên hạ ko dám lại gần mà khám phá cái còi của nó...


    Với một bản năng rất chóa, kể từ đó, nó chỉ lừ lừ đi theo chủ lão lão, vuốt ve cái tình cảm trống vắng của lão. Dù cho người ta có tỏ ra hung dữ để đàn áp nhiều người, thì người ta vẫn cần một con chó lon ton bên cạnh, và chó càng nịnh chủ, chủ càng quý chó, chủ chó quý nhau, cả 02 như o1. Chó biết thế lại càng làm trò giống chủ, nó bắt chước chủ từ cái điệu đi khệnh khạng, cái lối gằm ghè... Dần dần nó phát hiện ra Lỗ Tấn nói thật đúng: đường là do người ta đi mà có... Cái lũ dại người làm đần mặt ra cũng ko bằng nó bỏ công ve vãn chủ...


    Nhưng rồi chủ nó lại ra đi, có hề gì, trước khi đi, để thưởng công bao năm "vì thế hệ chủ", lão gia gia nhà nó đã vứt lại cho nó một ít mũ áo... đủ để nó vênh váo, và tiếp tục sự nghiệp gằm ghè...


    Ôi, nho đã chín!


    Chó vẫn cứ sủa, đoàn người vẫn cứ đi....


    !!! Bản quyền của H-M-Thơ, "tối tác" vào 1.2007 nhân dịp xyz. Để biết thêm chi tiết vui lòng liên hệ:





    http://blog.360.yahoo.com/thoshines


    ^^
     
  11. hoangminhtho_hr

    hoangminhtho_hr New Member

    Tham gia ngày:
    21/11/08
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Giới tính:
    Nữ
    Nơi ở:
    SG-HN
    Sống là tồn tại giữa nhiều số phận...


    Tối qua đi karaoke với vài người bạn, một em bé gầy gò và lem luốc làm chạy bàn, cảm giác như là sững người mất một lúc...


    Nhớ 1 lần xem thời sự, sượt qua giữa tấp nập những hình ảnh là 1 em bé cũng còi cọc và lem luốc, tất tả làm phụ xe cho 1 chuyến xe khách đường dài... Hình ảnh đó ko thể quên được.


    Nhớ những ngày còn làm Thành Đoàn, buổi sáng sớm tinh mơ đi sớm đến cơ quan. Con đường rất đẹp với những cơn gió la đà, nắng và lá cây trông rất yêu, màu xanh của lá non, của sự tái sinh, niềm tin và hy vọng - màu tôi rất yêu - ... cũng chẳng thể che khuất hình dáng các em còn rất bé được ẵm bồng, chăn dắt đi ăn xin...cũng chẳng thể không thấy se lòng...


    Nhớ hình ảnh một em bé đen đúa gầy gò bên vệ đường đêm thành phố rực rỡ ánh đèn trong một đêm tôi và em Thơm đi dạo phố... Tôi chỉ kịp nhìn thấy em trong một khoảnh khắc... Còn em là những chuỗi ngày dài nhuốm nắng gió, nhuốm sương khuya... Giữa thành phố tấp nập là những mảnh đởi dễ bị lãng quên... Và em cũng không kịp nhớ...


    Rồi một mai em lớn lên, với cuộc sống nhọc nhằn, với những bài học đường phố, có mấy cơ hội để em trở thành người tử tế?


    Khi em còn bé, em là đối tượng tình thương cho những bài viết, cho những bài báo, cho phóng sự, là đối tượng nhận được những cái nhìn trắc ẩn thoảng nhanh...


    Khi em lớn lên với nhân cách ko hoàn thiện - mà lỗi dường như được đổ cho số phận - thì còn mấy ai thương xót và cảm thông cho những việc làm, những "nghề" em đã sớm quen, sớm được những kẻ "chăn dắt" dạy cho??? Là sự lên án? Là hình phạt? Là những dòng chữ thường được nhìn nhận rất vô cảm trong mục "nhân thân"?


    Là sự Tàn nhẫn...


    "Ai cho tao làm người lương thiện?" Chí Phèo thời xưa hay anh Chí thời nay... thì cũng thế thôi, một nỗi lòng, một cuộc đời gánh nhiều nỗi bất công...


    ...


    Nếu sao chiếu mệnh của em may mắn hơn, có lẽ em đã được bụ bẫm, trắng trẻo, được thương yêu nâng niu, được làm "ngôi sao" của bố mẹ...


    Nếu tôi không sinh ra trong 1 giờ khắc may mắn, có lẽ rằng tôi đã có một tuổi thơ nhọc nhằn, và một cuộc đời nhiều khốn khó...


    Tôi là em và em sẽ là tôi trong một khoảnh khắc sao đổi ngôi???


    ...


    Sống là tồn tại giữa nhiều số phận


    Là chỉ có 1 khoảnh khắc rất ngắn trong chặng đường rất dài mang tên "thời gian" dành cho mỗi người...


    ....


    Nhưng những số phận khốn khổ thì tồn tại mãi...


    May mắn..không phải là chính tôi đang u ơ giữa những con người đau khổ đó...


    Những người may mắn phải chăng đã nợ số phận một việc làm tốt đẹp để "cùng làm cuộc sống tốt đẹp hơn"...


    Không hiểu sao nhưng tôi thích slogan đó... Cùng làm cuộc sống tốt đẹp hơn...


    http://blog.360.yahoo.com/thoshines
     
  12. hoangminhtho_hr

    hoangminhtho_hr New Member

    Tham gia ngày:
    21/11/08
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Giới tính:
    Nữ
    Nơi ở:
    SG-HN
    Yêu


    Yêu... Có khó để nói lên một chữ yêu?


    Đối với nhiều người, thật khó để nói rằng họ đang yêu...


    Điều đó thật là thiệt thòi cho chính họ và những người xung quanh họ.


    Như là "mẹ yêu con", tất cả các bà mẹ đều yêu con, nhưng có bao nhiêu người có thể nhìn con âu yếm và nói rằng "mẹ yêu con"?


    Một câu "mẹ yêu con" thật diệu kỳ, như một cơn mưa giữa sa mạc


    Một câu "anh yêu em" có thể níu giữ một trái tim chưa muốn rời xa... để có thể hàn gắn khi đó chưa là điều-không-thể... để không phải đong đầy những nuối tiếc...


    Một người mẹ trẻ- bạn tôi- đã nói với tôi: "sau này nếu con chị mà hư, nếu buộc phải đánh con thì trước khi trách mắng chị cũng sẽ nói : mẹ yêu con"


    Yêu... là khi bà mẹ trẻ nhìn con mình khóc quấy, âu yếm và nói: trẻ con ngoan hay hư cũng theo từng giai đoạn, nó không thể cứ vòi vĩnh khóc nhè khi nó 16, 20, vì vậy lúc ngoan lúc hư đều đáng yêu cả...


    Yêu cuộc sống là khi người ta nhìn vào cuộc sống và mỉm cười trong sáng: không ai là hoàn toàn xấu... Để có niềm tin hơn và yêu cuộc sống, yêu chính mình hơn... là làm cho cuộc sống tươi xinh rạng rỡ hơn...


    Yêu... và được yêu... là điều kỳ diệu mà con người có thể đem đến cho mình mà không cần chờ đến tạo hóa...


    Yêu... Tôi nhớ ba và bàn tay ba đặt lên trán tôi khi tôi ốm...


    Là tôi nhớ Xịp dzách và Chíp hôi rất nhiều...


    Là tôi biết mẹ tôi nóng nảy nhưng đáng thương và đáng yêu vì yêu con nhưng ko biết cách thể hiện...


    Là tôi biết rằng, sau này - khi đã có một anh chàng để yêu say đắm và một gia đình bé nhỏ để chăm sóc - tôi sẽ nói với con tôi: mẹ yêu con... mỗi ngày và nhiều lần...


    http://blog.360.yahoo.com/thoshines
     
  13. anhnguyet_hro

    anhnguyet_hro Active Member

    Tham gia ngày:
    21/4/08
    Bài viết:
    1,956
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    36
    Trưa nay được tặng một bài thơ sau khi hỏi thăm một người bạn:


    "trưa nay cơm vườn chim có trứng tráng thơm


    có lạc rang và bắp cải luộc xào


    có mắm ớt muống dim cùng đậu cá


    người ăn cùng khoảng sáu bảy chục mươi


    ..


    em nhé


    ngon miệng đúng là còn trưa đủ


    cần thêm người trò chuyện để quan tâm


    thêm gia vị vào trong cùng cuộc sống


    chúc em hè sớm về lại không thấy nóng lên :)) "
     
  14. anhnguyet_hro

    anhnguyet_hro Active Member

    Tham gia ngày:
    21/4/08
    Bài viết:
    1,956
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    36
    Câu chuyện về tình yêu do Chiprock share link:


    [SIZE=14pt]Sợi dây tình yêu[/SIZE]


    Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.

    [​IMG]

    Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.


    Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?"


    Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?"


    Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏi.


    Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.


    Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?"


    Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!"


    Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi."

    [​IMG]

    Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.


    Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?"


    Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi."

    [​IMG]

    Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!"


    Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.


    Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.


    Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.


    Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"


    Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.


    Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.


    Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.


    Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.

    [​IMG]

    Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.


    Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"


    Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"


    Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm...


    Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?


    "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"


    Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.


    Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.


    Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.


    Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.


    Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.


    Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.


    Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?


    Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.


    Có muốn nghe tôi kể câu chuyện ấy lần nữa không, ngày xưa, trước miếu Quan Âm...


    (Trang Hạ dịch, theo saycoo-ĐL)


    Theo: http://my.opera.com/vietnamese/forums/topic.dml?id=239149
     
  15. anhnguyet.ql

    anhnguyet.ql Cộng tác viên

    Tham gia ngày:
    6/10/08
    Bài viết:
    124
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    [SIZE=14pt]Thế là mùa Đông đã qua. Phố không còn chìm trong sắc nâu, đen, xám ảm đạm đến nỗi chỉ một chiếc khăn hồng thôi cũng đủ làm phố rực lên màu ấm áp. Và anh cũng đã trở về.[/SIZE]

    [​IMG]

    Anh trở về sau một phần sáu thời gian của cuộc đời một con người, tính theo tuổi thọ trung bình, kể từ khi anh nhìn em bằng ánh mắt có lửa yêu lần cuối. Mười năm, thời gian đủ để anh có được vẻ chững chạc của một người đàn ông đã ổn định mọi mặt. Mười năm, cũng chừng ấy thời gian đủ nuốt chửng tuổi hai mươi của em vào sau những nếp nhăn nơi khoé mắt, những vệt nám mờ trên má và những ngấn mỡ thừa nơi vòng eo sau những lần làm mẹ. Chuyện cũ đắng như tách cà phê đen buổi chiều cuối mùa Đông trong Phố cũ.


    - Em có hạnh phúc không?


    Câu hỏi quen thuộc em vẫn đọc trong những câu chuyện tình, khi người đàn ông gặp lại người yêu cũ.


    - Em có hai con gái, em và chồng em có một công việc tốt ! - Em trả lời, xoay tách cà phê trong tay. Chưa nhấp ngụm nào mà nghe vị đắng nghẹn nơi cuống lưỡi.


    - Có đủ hạnh phúc không?- Anh rít thêm một hơi thuốc, nheo mắt lại vì khói và nghiêng đầu gạt tàn thuốc, trông anh vẫn có chút gì rất nghệ sĩ, như mười năm về trước.


    - Theo anh như thế nào được gọi là đủ? Vô cùng lắm, em không đong được! - Em vẫn có chút cong cớn như ngày xưa.


    - Thì em thấy bằng lòng là được.

    [​IMG]

    Im lặng...


    - Em biết cuộc sống của anh rất tốt, rất trọn vẹn! - Có gì như chua chát.


    - Vì sao em biết? - Ánh mắt nâu ướt rất quyến rũ của anh nhìn thẳng vào mắt em.


    - Dễ thôi mà, anh biết là mình có rất nhiều bạn chung!


    Em cười nhẹ và nhìn ra cửa sổ. Đường phố một ngày cuối Đông trông thật nhẹ nhàng và ấm áp.


    - Không biết ngày xưa nếu mình lấy nhau thì bây giờ thế nào nhỉ? - Dường như anh chỉ hơi mỉm cười khi nói câu đó.


    Em nén một tiếng thở dài:


    - Thì chắc cũng bình thường thôi! Mà...cũng chẳng biết được!


    Nhấp một ngụm cà phê, em nhìn thẳng vào mắt anh:


    - Chắc anh sẽ không như bây giờ đâu! Có thể cuộc sống của anh sẽ tệ hơn chẳng hạn?


    - Ừ, không biết được!- Anh lại gạt tàn thuốc. Câu nói này của anh như một viên cuội ném xuống giếng, xé tan sự phẳng lặng của mặt nước lòng em. Cay đắng.


    - Thôi mình về đi, em còn có việc!


    - Ngày mai anh có thể ăn trưa cùng em không? - Anh nhìn em. Em nhận thấy sự thật lòng trong lời mời đó.


    - Em sẽ trả lời anh vào sáng mai nhé!


    - Được, anh chờ em!


    Anh hào hứng.


    Em về, phố lâng lâng lùi lại phía sau lưng.

    [​IMG]

    Đêm, em ngồi trước màn hình máy tính, mở trang blog compose, nhưng em chỉ ngồi đó, chăm chú nhìn vào màn hình trắng - không suy tư, không cảm xúc. Tiếng thở nhè nhẹ đều đều của hai đứa trẻ như sợi chỉ mong manh đan vào tim em. Bố chúng vẫn chưa về, vào giờ này, khi đã là nửa đêm. Em nhấp chuột vào nút close và nhấp OK - một sự chấp nhận để đóng lại.


    ....


    Phố bây giờ ngập trong nắng mới.


    Em bây giờ ngập trong cảm giác bối rối vì biết rằng ít nhiều em lại nghĩ đến anh - tình yêu dở dang của mười năm về trước.


    Không biết nói tình yêu đó là dở dang có đúng không, bởi hình như chưa bao giờ nó bắt đầu .Suốt nhiều năm, mình yêu mà chỉ đứng nhìn nhau qua một khoảng cách không lời thổ lộ. Rồi mình xa nhau. Em lấy chồng, anh lấy vợ. Cả anh và em đều nghĩ rằng như thế sẽ là mãi mãi.Vậy mà em lại đến sau một cuộc điện thoại anh hẹn gặp. Chỉ là cà phê, chỉ là bạn thôi mà, em đã nghĩ như thế. Nhưng phút giây này em không thể nghĩ như thế nữa, khi mỗi lúc ngồi bên nhau trong quán cà phê, câu chuyện lại chỉ là những nuối tiếc cho những gì dang dở. Và nước mắt em rơi. Và em không thể tránh cái nhìn an ủi nơi mắt anh...

    [​IMG]

    Nhìn gương mặt chồng yên lành trong giấc ngủ, hơi men vẫn còn loang lổ khắp nơi , em thở dài. Đôi khi suy nghĩ về khái niệm tình yêu, em thấy khó hiểu quá. Em cũng yêu chồng, vì thế nên mới cưới. Nhưng dần dần, em nhận ra hôn nhân không hoàn toàn là đươc ràng buộc bởi tình yêu. Hôn nhân còn là một bản hợp đồng không có điều khoản về thời hạn thực hiện và điều khoản thanh toán. Hơn thế nữa, ở phần điều khoản chung, những vướng mắc nhiều khi không thể cùng bàn bạc để đi đến thống nhất được cũng không thể đưa ra toà án ngay được. Nhưng những vướng mắc đó như những vết xước trên mặt tấm kính trong, và mặt kính sẽ như thế nào khi có quá nhiều vết xước? Câu hỏi làm em thấy lòng nặng trĩu.


    Em không nhớ nổi là từ khi nào em và chồng không còn ngồi nói chuyện với nhau theo đúng nghĩa là vợ và chồng hay ngược lại nữa. Những bản hợp đồng, những dự án không thể thiếu được những cuộc giao lưu mà người ta vẫn gọi chung là tiếp khách. Tất cả kéo chồng ra khỏi cuộc sống của em, của hai đứa trẻ. Những câu nói với nhau bây giờ chỉ là những câu mang tính chất thông báo - khô khan, không xúc cảm. Thậm chí, cả mối liên hệ rất mỏng manh để nhận biết mối quan hệ chồng vợ cũng không còn nữa. Em từng bảo chồng: "Có thể rất nhiều người, thậm chí ngay cả bản thân em cũng không tin được là em ở cạnh một người đàn ông hợp pháp mà đến hơn ba tháng trời không có Từ này bị hạn chế!" Buồn cười, ngạc nhiên, hay chua chát? Chồng em im lặng, nhưng em có câu trả lời sau đó không lâu, khi tận mắt chứng kiến chồng âu yếm một cô diễn viên đang trên đà nổi trong một nhà hàng sang trọng. Không còn những vết xước nữa, bởi mặt kính đã vỡ rồi.


    ... Anh ngồi đối diện em. Vẻ tự tin của anh không giấu được hết những nét buồn đang phảng phất trên gương mặt, nơi khoé môi anh cười.


    - Hôm nào vợ anh về? - Em hỏi mà không nhìn anh.


    - Cuối tuần này, thứ Bảy em ạ. Đáng lẽ chưa về, nhưng thứ Hai tới khởi công xây dựng nhà máy bên Bác Ninh, cô ấy không thể vắng mặt!


    - Thế ạ?- Em lấy ngón tay di mạnh xuống mặt bàn - Công việc của cô ấy bận nhi?


    Anh nhướn mày:


    - Ừ, cũng bận lắm, một tháng may ra ở nhà được bốn hay năm ngày, mà khi đó cũng mệt nhoài rồi, chỉ ngủ bù thôi, mọi việc sẽ do anh làm hết.


    - Em vẫn biết anh rất đảm đang mà, lại chiều vợ nữa, công việc của anh thì nhiều thời gian rảnh, chăm sóc cho vợ con là một hạnh phúc mà! - Em không biết mình đang nói về anh mà lại nghĩ đến bản thân mình.


    - Nhưng anh cũng thèm được chăm sóc chứ, phải không nào? Nếu anh mà lấy được em, chắc chắn anh sẽ hạnh phúc lắm đấy, vì anh biết em sẽ chăm sóc tốt cho anh ! - Anh nhìn em cười, em thấy mình thường bị chếnh choáng bởi ánh mắt anh nhìn kiểu đó.


    - Em cũng bình thường thôi, biết đâu em còn làm anh mệt mỏi hơn?


    Em biết mình không cao thượng, theo kiểu như: "Em mừng vì anh hạnh phúc!" hay "Chỉ cần cuộc sống của anh vui là em vui rồi!". Khi anh nói đã rất yêu em, anh thực sự luôn nghĩ về em, em chỉ thấy tủi thân, thấy muốn trách cứ anh để lòng tự ái của em được vuốt ve. Nhưng em chỉ cười, lòng em đắng ngay cả khi chưa uống một giọt cà phê nào cả.

    [​IMG]

    Đầu năm mới, em quá bận rộn với việc ở công ty. Việc ở nhà cũng chẳng ít hơn đi được. Không còn những buổi chiều cùng anh ngồi bên ly cà phê. Không còn những cuộc nói chuyện tưởng như không thể dứt ra được.Và em bỗng nhận ra là mình đang nhớ.


    Em nhớ ánh mắt của anh. Em nhớ tiếng nói dịu dàng của anh. Em nhớ cả vẻ bối rối của anh khi chỉ vô tình chạm vào bàn tay em. Một biên giới vô hình, rất mong manh đang ngự trị và cả hai không bao giờ dám bước qua. " Cho anh xin lỗi nhé!" - lời nói của anh như nghẹn lại. Lời nói ấy làm em nghẹt thở: Vì buồn? Vì giận? Vì tủi thân? Hay vì sao em cũng không biết nữa? " Xin lỗi vì điều gì ạ?" - Em hỏi, và em biết anh nhận ra mắt em ngấn nước." Vì ngày xưa anh không nói yêu em!Vì anh để mất em! Vì anh lại hẹn gặp em! Vì..." " Qua rồi mà anh!" - Em không biết câu đó để an ủi anh hay an ủi chính bản thân em. Em cũng nhận ra là ký ức được khơi gợi thật ngọt ngào, thật trong sáng dù đôi khi em vẫn oán trách anh vì sao một câu đơn giản thế mà khi xưa anh không nói được. Em cũng rất trẻ con khi hỏi anh tại sao với em anh không nói được mà với vợ anh thì anh bày tỏ được. Em cũng từng ghép tội anh rằng chắc với em chưa phải là yêu mà chỉ là thích thôi, còn với vợ anh mới thực sự là yêu. Những câu đó có làm đau lòng anh không em không biết, nhưng với em, em biết bởi sau những câu hỏi như thế, em có những đêm trùm chăn khóc thành tiếng.


    ...


    Có lịch hẹn găp một khách hàng mới, là công ty tư vấn và thiết kế xây dựng, em đến đúng hẹn.Nhân vật nữ ngồi cạnh ông giám đốc, đối diện với em thực sự làm em mất bình tĩnh: vợ anh. Một giây nhắm mắt lại để vượt qua cảm giác ấy nhưng em vẫn không thể ru mình vào cảm giác bình thường được. Tim em đập mạnh khi nghe vị giám đốc giới thiệu:


    - Đây là trưởng ban tư vấn thiết kế của công ty chúng tôi, cô Hà An


    Em nhìn sang phía vợ anh và mỉm cười, chắc vẻ bối rối hiện lên mặt em khiến chị ấy nhìn em, cười nhưng mắt có dấu hỏi.


    Buổi nói chuyện đầu tiên chỉ ngắn gọn để hai bên nắm bắt được nhu cầu và khả năng của nhau. Em ra về, trong lòng rối bời những cảm giác. Từ bây giờ, em sẽ phải trực tiếp làm việc với vợ anh, trao đổi mọi vấn đề cần thực hiện trong các hạng mục mà bên công ty em cung cấp cho bên công ty cô ấy. Không hiểu sao, em lại nghĩ rất nhiều về vấn đề đó. Em định gọi điện thoại kể với anh, em nghĩ là anh cũng sẽ ngạc nhiên và bối rối.

    [​IMG]

    - Em thấy sao?- Anh hỏi khi ngồi đối diện em qua chiếc bàn nhỏ trong quán cafe.


    - Về chuyện gì ạ?


    - Về Hà An! - Anh nhìn thẳng vào mắt em.


    - Rất mạnh mẽ, rất cá tính và đẹp!- Em trả lời trống không.


    - Em thấy thế thật chứ?- Anh cười hỏi lại em.


    Em thực sự cảm thấy tức sau câu hỏi đó của anh. Em nói, giọng hơi gay gắt:


    - Tất nhiên rồi, em có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ mình được như thế! Thế nên em càng hiểu vì sao anh lấy chị ấy.


    Đang cố để làm tan đi những hờn ghen ứ đầy trong lồng ngực, em không nhận ra câu nói của em làm anh chùng xuống.


    - Không phải mà em!


    Câu nói như dỗ dành của em làm tim em đau nhói. Tự thấy mình vô lý quá! Sao lại như thế với anh chứ? Em có là gì đâu nhỉ? Và em khóc. Nước mắt cuốn trôi mọi hờn ghen, tức tưởi.





    Dù vẫn háo hức chờ tiếng chuông điện thoại reo - bản nhạc cài riêng cho số của anh, dù vẫn mong chờ những dòng ofline mỗi ngày, nhưng em nhủ rằng " Chỉ là cafe thôi mà!". Đúng, chỉ là cà phê thôi. Đôi khi, giọng cười của em tan vào vị cà phê, và đôi khi là những giọt nước mắt. Và mình uống những lan man ấy trong một chiều nhạt nắng, trong một ngày mưa hay trong cả những ngày không mưa không nắng. Anh bây giờ là quen thuộc, như đáng lẽ phải là như thế.


    Hợp đồng với công ty của vợ anh ký xong, em không còn phải gặp nhiều như trước nữa, việc bây giờ là của kỹ thuật. Và em không thấy cảm giác mình bị đày đoạ nữa. Không biết em dùng từ đó có đúng không nhưng tâm trạng cá nhân em thì nghe có vẻ rất đúng. Kiểu như cố tìm ra một điểm yếu của người phụ nữ đang ngồi trước mặt nhưng lại để ...hạ gục anh. Nhưng em thất bại. Có thể vì em không đủ thời gian, không đủ cơ hội và em không dám nhìn thẳng vào đôi mắt chị ấy thật lâu. Họăc có thể là vì chị ấy thực sự hoàn hảo.


    ....


    - Em ngủ chưa?


    - Em ngủ rồi!


    - Vậy ai đang trả lời anh?


    - Một phần của em!


    - Ngộ ghê ha?


    Những cuộc nói chuyện online kiểu như thế lúc nửa đêm khiến em không còn là người phụ nữ ba mươi tuổi với công việc, gia đình, con cái nữa. Em thấy mình vẫn như còn trẻ lắm.


    ...


    Mưa,cơn mưa tháng Ba làm em thấm lạnh. Quán cà phê vắng. Và anh không đến như đã hẹn. Mấy lần em cầm máy lên, chỉ cần nhấn nút " calls" là số của anh sẽ hiện ra, nhưng em không gọi. Sau ba mươi nhăm phút, tin nhắn đến: " Anh phải đi đón H.A nên không đến được, anh sẽ gọi lại cho em. Xin lỗi em nhé!".


    Mưa không còn rơi nữa, không lạnh nữa, nhưng lòng em đầy ứ cảm giác hờn ghen. Em thấy nhói lòng khi nghĩ đến cảnh anh và chị ấy cùng nhau đi trong mưa. Anh sẽ lo lắng vì sợ chị ấy bị ướt, bị lạnh. Tự nhiên em so vai, rùng mình. Em thấy mình vô lý. Sao em lại như vậy chứ?


    Đường về chông chênh, em đi, mắt nhìn thẳng phía trước, cảm giác trống rỗng. Và có giọt nước rất trong đang rơi xuống.





    Em ngồi trước máy tính, online. Có rất nhiều nick trong friends list của em sáng, trong đó có nick của anh. Nhưng em không gọi ai cả. Em tưởng tượng ra những khuôn mặt đằng sau những cái nick sáng ấy: cái tỉnh bơ như không, cái tủm tỉm cười, cái đang khịt khịt mũi...và những ngón tay gõ thoăn thoắt trên bàn phím. Em không gọi ai cả bởi em biết, người thì đang nói chuyện với bạn, người đang nói chuyện với người yêu, người đang nói chuyện với anh em, người đang nói với chồng, với vợ .... Một khoảnh khắc thấy mình thừa ra khỏi cái thế giới này. Căn phòng không lớn mà sao thấy mình quá nhỏ bé, có thể là nhỏ bé trước sự đơn độc.


    Em không biết cuộc sống của anh trước khi hay dành thời gian rỗi cho em thì như thế nào? Có thể là rất yên bình. Nhiều khi em muốn hỏi anh việc hay dành thời gian rỗi cho em hay chính xác là cho những bữa ăn trưa, cho những ly cà phê...có ảnh hưởng nhiều đến nhịp sống của anh không. Nhưng em lại không hỏi, bởi em tự nghĩ là có. Còn em, em sẵng sàng từ bỏ những cuộc gặp gỡ với bạn bè, với bất kỳ ai không vì lý do công việc chỉ để gặp anh, dù thời gian có thể chỉ đủ nhâm nhi một ly cà phê nâu không đá....em tự ngạc nhiên về những thay đổi của mình. Nhưng em cũng lý giải được điều đó.


    Chiều, nắng loang lổ xiên nghiêng qua những ô cửa kính. Quán đông hơn mọi hôm. Sau một tin nhắn đến, em thấy anh không yên ổn. Uống nốt ly cà phê, anh hỏi:


    - Về chưa em?


    Em cười, không biết là có tươi thật không nữa, có thể là vì sự vội vã khác thường trong việc uống cà phê của anh hôm nay:


    - Vâng, về.


    Em nhấp thêm một chút cà phê rồi bảo:


    - À, anh vội cứ về trước đi, một lát nữa em về. Em đợi đến giờ đi đón trẻ con luôn.


    - Không, anh cũng không vội! - Hình như anh hơi bối rối.


    - Thôi, anh cứ về đi mà. Em cũng chỉ ở lại chừng mười phút thôi.


    Không biết mắt em có để lộ sự hờn dỗi không mà anh lại bối rối thế. Còn em, em biết anh có hẹn gì đó với vợ.


    Anh vẫn đứng lên, áp lực từ tin nhắn lớn hơn nhiều.


    Em trở về với quen thuộc là em, hít sâu, thở mạnh một cái để nén lại mọi cảm xúc không vui trong lòng.


    Nắng cuối chiều nhạt đi một chút.

    [​IMG]

    Chút áo ướt sau khi đi dưới cơn mưa rào đầu tiên của mùa Hạ là em thấm lạnh. Quán vắng. Phía bên kia, trong góc quán chỉ có một người đàn ông trung niên đang lặng lẽ nhả từng vầng khói thuốc và phiá bên này, sát cửa sổ là em.


    Gọi một ly trà sữa nóng, em nhấm nháp và dõi mắt theo những giọt nước rơi từ mái ngói xuống bậc thềm. Lâu rồi em không uống cà phê. Lý do được em đưa ra là "uống nhiều cà phê không tốt cho da của phụ nữ". Không quá gay gắt nhưng đôi khi em cũng phải chế ngự cảm giác thèm cái vị đắng ngọt ấy. Và cũng lâu rồi em không đi ăn trưa với anh vì cả anh và em đều bận. Nhưng em vẫn biết ngày mai vợ anh sẽ trở về sau một chuyến công tác nước ngoài dài ngày, vì anh từ chối sẽ gặp mặt em.


    Không hoàn toàn là buồn nữa sau khi em nhận ra em với anh giống như cà phê.


    Người ta chỉ dùng cà phê khi có không đủ thời gian để dùng bia rượu hoặc cà phê cũng chỉ giống như một thứ văn phòng phẩm khi người ta bàn bạc công việc ở quán. Cà phê có thể giúp đầu óc tỉnh táo và thư thái... Nhưng bất luận thế nào thì vẫn chỉ là cà phê, không thể thay thế được nước lọc. Và có rất nhiều người, cả đời không nhấp đến một ngụm cà phê vẫn không sao, đơn giản chỉ vì cà phê không phải là một thứ thiết yếu.


    Hôm nay em đến quán, dù đã hẹn nhưng em vẫn không mong anh đến. Lòng em trống vắng đến lạ kỳ, cảm giác như không có sự ưu phiền nào xen vào được. Những comment anh dặn dò vợ mà em đã vô tình đọc được trên blog như một tấm vải phủ kín những tê tái trong lòng em....


    Em đã không còn thấy thèm vị đắng của cà phê nữa!

    St: kojirok11d
    Theo: blog.360.yahoo.com
     
    Last edited by a moderator: 17/2/09
  16. hanoithu66

    hanoithu66 Moderator

    Tham gia ngày:
    13/11/08
    Bài viết:
    498
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Nếu ai đó làm tổn thương bạn và nói những lời không suy nghĩ, hãy nhớ những gì bạn đọc sau đây... :


    - Với mỗi người làm bạn khóc, sẽ có ba người làm bạn cười, và một nụ cười sẽ tồn tại thật lâu, thật lâu nhưng giọt nước mắt thì chỉ tồn tại trong một lúc.


    - Đừng để ai đó ghét thế giới này bởi vì bạn ghét nó. Bên cạnh những đám mây vẫn là ông mặt trời vàng ấm áp, và một vầng trời xanh thẫm.


    - Nếu ai đó một điều gì đó tội lỗi, đừng để nó hằn sâu vào bạn. Những khám phá của bạn luôn là những điều quan trọng và những lỗi lầm của bạn sẽ không phải là tất cả - nếu bạn biết vượt qua.


    Vì thế để có thể hành động một cách đích xác, hãy nghĩ đến những người yêu thương bạn. Và đừng để điều gì làm hỏng một ngày của bạn .
     
  17. hanoithu66

    hanoithu66 Moderator

    Tham gia ngày:
    13/11/08
    Bài viết:
    498
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    CHO BẠN CHO TÔI


    Đôi khi bạn cảm thấy cuộc đời này thật bất công! Bạn đã cho đi quá nhiều mà không nhận lại được bao nhiêu...


    Bạn tự nhủ rằng từ giờ sẽ sống ích kỷ hơn, cho đi ít hơn và nhận từ người khác nhiều hơn. Nhưng... thực tế khi bạn thay đổi cách sống mới này, bạn nhận ra chẳng phải vì mình cho ít đi, mà nhận được nhiều hơn lên.


    Vấn đề thực ra rất đơn giản. Khi bạn cho đi là bạn đã nhận được nhiều hơn thế, đó là những niềm vui vô hình mà bạn không chạm vào được.


    Bạn thắc mắc rằng tại sao khi người khác buồn thì bạn luôn ở bên cạnh họ để xoa dịu vết thương lòng cho họ, rồi đến khi họ tìm lại được niềm vui họ sẽ lại quên bạn. Còn bạn, khi bạn buồn ai sẽ là người lắng nghe và thấu hiểu nỗi lòng của bạn đây?


    Bạn ạ! Cuộc đời này là một vòng tròn. Thật ra không có sự bất công nào đối với bạn ở đây hết, có hay chăng sự nhận lại từ người khác chỉ là đến sớm hay muộn với bạn mà thôi và cái quan trọng là bạn có mở rộng lòng mình để nhận nó hay không!


    Tất cả chúng ta sinh ra và tồn tại trên đời này đều mắc nợ nhau. Cho đi, nhận lại là hình thức luân phiên để trả nợ lẫn nhau.


    Khi bạn cho đi những điều tốt đẹp thì bạn sẽ nhận được sự bình yên trong tâm hồn. Bạn phải hiểu rằng cho đi không có nghĩa là có sự toan tính ở đây. Bạn càng tính tóan thì bạn lại càng cảm thấy bị dồn nén, bạn cho đi mà tâm bạn không tịnh. Khi ấy bạn vừa phải cho mà vừa không được nhận niềm vui vô hình từ chính bản thân cái cho đi của bạn.


    Tất cả mọi thứ chúng ta làm cho nhau đều có sự vay trả. Đôi khi là sự vay trả hữu hình và đôi khi cũng là một sự vay trả vô hình.


    Mỗi người chúng ta quen biết nhau, yêu nhau, ghét nhau, căm thù nhau... âu cũng là cái duyên. Có duyên mới biết, mới quen, mới yêu, mới ghét!


    Cái duyên ban đầu là do trời định nhưng để gắn bó lâu dài, muốn biến cái duyên ấy thành tình yêu thương thì là do chúng ta quyết định, nhờ vào cái cho đi của mỗi người.


    Nhưng bạn nên nhớ, trong tình yêu không có sự trông mong được nhận lại, bởi tình yêu luôn luôn là một thứ điều luật không công bằng của trái tim, không có định nghĩa cũng chẳng có lý lẽ. Có hay chăng một bạn nhận được hạnh phúc. Không thì bạn nhận được sự chán chường, đau khổ!


    Tất cả đều trong một vòng tròn luẩn quẩn.


    Nhưng dù biết đôi khi cuộc sống không được như ý muốn của ta, bạn hãy cứ cho đi. Cho đi là bạn đã tự yêu thương lấy chính bản thân mình. Bạn đã hòa vào dòng chảy của cuộc sống, của đời người.


    Đời người như đời sông, như cuộc sống hoà tan với thời gian, luôn trôi đi nhưng không ngừng đổi mới, mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế. Tất cả dòng sông rồi sẽ đi về biển, từ biển bao la sẽ rót vào những lòng sông mênh mông tràn đầy, mạch luân lưu không ngơi nghỉ ấy là cuộc sống. Sẽ không bao giờ có cái chết vì nơi tận cùng cũng là khởi thủy cho những mầm sống mới...
     
  18. ngahr

    ngahr Hội viên CPO Club

    Tham gia ngày:
    14/5/08
    Bài viết:
    341
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    0
    Tặng cả nhà câu thơ:


    Sao anh ngỏ lời vào 1 bên tai điếc


    Sao em lại tiếc không ngỏ lời thêm lời nữa!
     
  19. hanoithu66

    hanoithu66 Moderator

    Tham gia ngày:
    13/11/08
    Bài viết:
    498
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    Cái lạnh


    Sáu con người, do sự tình cờ của số phận, mắc kẹt vào cùng 1 cái hang rất tối và lạnh. Mỗi người còn 1 que củi nhỏ trong khi đống lửa chính đang lụi dần.


    Người phụ nữ đầu tiên định quẳng que củi vào lửa, nhưng đột nhiên rụt tay lại. Bà vừa nhìn thấy 1 khuôn mặt da đen trong nhóm người da trắng.


    Người thứ 2 lướt qua các bộ mặt wanh đống lửa, thấy 1 người trong số đó ko đi chung nhà thờ với ông ta. Vậy là thanh củi cũng bị thu về.


    Người thứ 3 trầm ngâm trong 1 bộ quần áo nhàu nát. Ông ta kéo áo lên tận cổ, nhìn người đối diện, nghĩ thầm: "Tại sao mình lại phải hi sinh thanh củi để sưởi ấm cho con heo béo ị giàu có kia?"


    Người đàn ông giàu lui lại 1 chút, nhẩm tính: "Thanh củi trong tay, phải khó nhọc lắm mới kiếm được, tại sao ta phải chia sẻ nó với tên khố rách áo ôm lười biếng đó?"


    Ánh lửa bùng lên 1 lần cuối, soi rõ khuôn mặt người da đen đang đanh lại, lộ ra những nét hằn thù: "Không, ta không cho phép mình dùng thanh củi này sưởi ấm những gã da trắng!"


    Chỉ còn lại người cuối cùng trong nhóm. Nhìn những người khác trầm ngâm trong im lặng, anh ta tự nhủ: "Mình sẽ cho thanh củi, nếu có ai đó ném phần của họ vào đống lửa trước".


    Cứ thế, đêm xuống dần. Sáu con người nhìn nhau căng thẳng, tay nắm chặt những khúc củi. Đống lửa chỉ còn than đỏ rồi lụi tắt. Sáng hôm sau khi những người cứu hộ tới nơi, cả 6 đều đã chết cóng. Họ không chết vì cái lạnh bên ngoài mà chết vì sự buốt giá trong sâu thẳm tâm hồn.
     
  20. anhnguyet_hro

    anhnguyet_hro Active Member

    Tham gia ngày:
    21/4/08
    Bài viết:
    1,956
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    36
    Thơ gì mà lủng củng thế này?
     

Chia sẻ trang này

Share